Em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê
cũng đầy nắng, cát trắng và gió. Tuổi Thơ em lớn lên cùng với bãi biển thân
thương nhưng đầy khắc nghiệt. Tuy gia đình sống gần biển nhưng em chưa một lần
được ra đảo, chưa một lần được đặt chân lên vùng đất giữa biển cả lênh đênh.
Nhưng ngay từ khi là một cậu bé em đã biết trên biển những vùng đất xa xôi ấy vẫn
có những con người ngày đêm canh giữ biển đảo quê hương, bảo vệ sự thanh bình
cho Tổ quốc. Em rất ngưỡng mộ các anh và có lẽ các anh chính là thần tượng trong
lòng em để hôm nay em đang là sinh viên Học viện An ninh - Những người
chiến sĩ cũng sẽ bảo vệ sự bình yên của đất nước trong tương lai. Nhưng em biết
nhiệm vụ mà các Anh đang gánh vác còn nặng nề gấp muôn lần so với những người như chúng em.
Em hy vọng những dòng suy nghĩ, cảm
xúc, tình cảm và là lời cám ơn chân thành của chúng em sẽ là chiếc cầu nối giữa
em và các anh, giữa đất liền bình yên với một nơi xa rất xa của đất nước Việt
Nam độc lập.
Các
anh ơi! Mỗi lần ra biển em vẫn thấy từng cánh chim hải âu trắng vẫn đang bay
trên vùng biển quê hương thanh bình và xa xa là cả những hòn đảo ở ngoài khơi.
Sự bình yên này không phải tự nhiên mà có, đó là kết quả của bao năm tháng đấu
tranh miệt mài của bao thế hệ người Việt, với sự hy sinh mất mát lớn lao các
anh là những người chiến sĩ hải quân ngày đêm canh giữ biển đảo quê hương, bảo
vệ sự thanh bình cho Tổ quốc. Còn em, em là một sinh viên yêu màu xanh hoà
bình, yêu màu xanh áo lính. Cũng như bao người dân đất nước, em luôn ý thức sự
quý giá của tự do, của hoà bình. Và các anh đang giữ gìn điều đó, giữ gìn cho đất
nước này luôn rộn tiếng trẻ thơ bi bô trong từng lớp học, rộn ràng câu hò điệu
hát ngân vang trên từng thửa ruộng thẳng cánh cò bay và trên hết các đang giữ
gìn cho một nụ cười Việt Nam rạng rỡ trên từng con người. Chúng ta đang hoà
bình nhưng có biết bao thế lực thù địch vẫn đang ẩn hiện đâu đó, ngày đêm âm
mưu phá hoại bằng những mưu đồ, thủ đoạn đen tối nhằm làm cho đất nước này nổi
giông tố thêm một lần nữa.
Những
hiểm bạo xâm lăng vẫn đang rình rập chờ ngày bộc lộ, bóng tối quân thù vẫn đâu
đó thấp thoáng ẩn hiện. Nhưng nền độc lập, tự do của Tổ quốc vẫn mãi được giữ vững
khi mà lòng yêu nước mãnh liệt của các anh cùng với sự cảnh giác cao độ là thứ
vũ khí mạnh mẽ nhất đập tan mọi âm mưu đen tối. Em vẫn biết khi màn đêm buông
xuống, và khi mọi người đang yên giấc thì vẫn có những người lính đang ôm súng
canh giữ nơi biên cương, hải đảo là các Anh - đang ôm súng gác cho Tổ quốc ngủ
yên. Các anh vẫn đang dâng hiến tuổi thanh xuân cho Tổ quốc.
Trong tư tưởng của em cuộc sống ở đó
vô cùng khắc nghiệt!
Ở đó những con sóng đại dương vẫn chồm
lên gào thét. Ở đó mặt trời chói chang từng ngày cố làm bạc đi lá quốc kỳ đỏ thắm,
màu máu của thế hệ cha ông đi trước và của cả các Anh - Những chiến sĩ hôm nay.
Bốn mùa ở nơi anh là mưa rừng, sương mù, nắng cháy. Trong những chuyến đi tuần
tra của các anh vào mùa lũ, gió bão luôn trực chờ hiểm nguy. Cuộc sống xa nhà,
xa bố mẹ, người thân có lẽ luôn ngập tràn nỗi nhớ. Nhưng mỗi lần xem cầu truyền
hình hay những phóng sự ghi vội về các anh, nghe những lời nhắn nhủi của các
anh, những giọt nước mắt có gì đó mong nhớ, có gì đó mà khiến em rưng rưng, sống
mũi thấy cay cay. Các anh vẫn hằng trông đợi tin xa trong những cánh thư gửi
gia đình, trong giọng nói người phát thanh viên không rõ ràng bởi chiếc radio mất
sóng, trong những tờ báo cũ từ đất liền gửi ra. Mặc dù còn nhiều khó khăn trắc
trở nhưng hãy giữ vững lòng mình các anh nhé! Vì các anh chưa bao giờ đơn độc
bên cạnh các anh vẫn có hàng triệu nhân dân Việt Nam ủng hộ. Hình ảnh của các
anh là huyền thoại vĩnh cửu trong niềm tin của tuổi trẻ.
Lời cuối cùng em xin chúc các anh mạnh
khỏe, lạc quan và giữ vững tinh thần, gửi tới các anh chút tình ấm áp nơi đất
liền, chút nắng gió biển quê hương em!
Thân chào các anh!
Dòng máu lạc Hồng.
0 comments