Lãnh
thổ Việt Nam trải dài từ cực Bắc Lũng Cú (tỉnh Hà Giang) đến cực Nam Năm Căn (tỉnh
Cà Mau) và vươn xa tận trùng khơi ngoài Biển Đông – những đảo nổi, đảo chìm, và
các nhà giàn trong đó đặc biệt nhất là nhà giàn DK1. DK1 là tên gọi của cụm Kỹ thuật - Khoa học - Dịch vụ được xây dựng tại
khu vực thềm lục địa phía Nam thuộc tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu với những nhà giàn dựng
trên mặt biển. Nhiệm vụ của các nhà giàn là lập các đèn biển để thông báo cho
tàu thuyền đánh cá và vận tải hàng hải đi lại trong vùng; đặt trạm nghiên cứu
khí tượng thủy văn; làm nơi trú tránh bão và ứng cứu ngư dân,... Nhưng nhiệm vụ
quan trọng nhất của DK1 là chốt giữ, bảo vệ chủ quyền thềm lục địa phía Nam của
Tổ quốc, bảo vệ bình yên cho việc khai thác tài nguyên nơi thềm lục địa.
Ở vị trí xa nhất của đất
nước Việt Nam, là nơi chỉ có trời mà không có đất để sống, tồn tại ở đây, con
người ta gặp phải không chỉ những khó
khan, gian khổ mà còn với muôn vàn hiểm nguy đến từ thiên nhiên cũng như các thế
lực thù địch đã và đang nhòm ngó xâm chiếm chủ quyền lãnh thổ nước ta. Con người
sống tại nơi đây ắt phải có nghị lực và long can đảm tuyệt vời thì mới có thể
bám trụ được chứ chưa nói đến việc yên tâm công tác, bảo vệ chủ quyền đất nước.
Nhưng những chiến sĩ hải quân nhân dân Việt Nam đã làm được điều phi thường mà
tưởng chừng như không thể này.
Có đến tận nơi mới thấy hết những hy sinh thầm lặng của chiến
sỹ nhà giàn. Nguy hiểm rình rập ngay từ lúc cập xuồng tại chân nhà giàn, những
con sóng cao ngút luôn chầu chực kéo những chiếc xuồng bé nhỏ xuống biển khơi,
dù vẫn còn là mùa biển lặng vào trung tuần tháng 4. Nói gì đến mùa biển động, mọi
hoạt động khi đó gần như chỉ bó hẹp bên trên nhà giàn, và lúc đó nơi đây thực sự
biến thành khu vực “nội bất xuất, ngoại bất nhập”.
Vào những ngày nắng, nhà giàn như một cái “nồi hơi” lơ lửng
trong không khí đặc quánh muối biển. Không có cây xanh vì chẳng có đất, lại
thêm sự hấp nhiệt từ những khối tôn ghép - vật liệu duy nhất có thể trụ được
lâu dài trên biển - đã đẩy nhiệt độ bên trong nhà giàn lên cao hơn.Với điều kiện
như vậy, chỉ những người có thể lực mạnh mẽ mới đủ sức tồn tại trong cái nóng
như thiêu như đốt hơn 10 tiếng một ngày. Khắc nghiệt là vậy, nhưng đấy mới chỉ
là khó khăn nhỏ so với những ngày biển động. Gió mạnh kèm theo sóng lớn dồn dập
kéo đến nhà giàn, đập dưới chân rồi ùa cả lên mái. Trong khi chân nhà giàn liên
tục phải chịu những va đập mạnh bởi sóng biển thì phía bên trên, những cơn gió
rít điên loạn kéo nhà giàn nghiêng ngả.
Không ít lần sóng đánh tung cả sàn tạo thành lỗ lớn ngay
trong nhà giàn. Âm thanh tạo mà gió tạo ra tại những thời khắc như thế rất “khủng
khiếp”, nó tác động trực tiếp đến não bộ và rất dễ làm cho con người bị hoảng sợ
rồi mất hết lý trí. Những người lính nhà giàn vẫn tếu táo coi đó mới chỉ là sự
“vui đùa” của thiên nhiên với con người.
Những người lính hải quân ở đây kể chuyện, đã có nhiều thời
điểm, họ thấy những con sóng cao đến mức có thể trùm kín cả nhà giàn, như thể
nuốt trọn bất kỳ thứ gì mà nó đi qua, kèm theo đó là những trận cuồng phong như
chực chờ để kéo sập nhà giàn xuống đáy biển. Sự sống và cái chết khi đó chỉ
cách nhau gang tấc.
Ký ức của người lính vẫn còn ghi nhớ câu chuyện về những chiến
sỹ nhà giàn DK1 - Phúc Tần, sau một đêm chống chọi trước sự tàn phá khốc liệt của
cơn bão cấp 12 đêm 4/12/1990, đã đau đớn nhìn nhà giàn đổ sụp cùng sự ra đi mãi
mãi của trạm phó Nguyễn Hữu Quảng, y sĩ Lê Đức Là và nhân viên cơ điện Hồ Văn
Hiền. Sau 8 năm, vào đêm 14/12/1998, cũng một cơn bão lớn trên cấp 12 đã tràn
qua khu vực DK1 và xô đổ nhà giàn DK1 - Phúc Nguyên, làm 3 chiến sỹ Vũ Quang
Chương, Lê Đức Hồng và Nguyễn Văn An hy sinh.
Ở DK1/14, nối giữa nhà giàn hiện đại vừa được dựng mới là khu
nhà giàn cũ đứng nghiêng mình trước biển, vật chứng sống sau nhiều lần vật lộn
và chịu trận trước thử thách từ những cơn bão mà thiên nhiên liên tục tạo ra.
Thiên nhiên đã vậy, nhưng đời sống và tinh thần của các chiến sỹ trên nhà giàn
cũng là thử thách không hề nhỏ.
Rau xanh và nước ngọt là hai thứ thiếu nhất ở nhà giàn. Việc
tích trữ rau xanh từ đất liền gửi ra không hề dễ dàng và cũng chẳng được bao
nhiêu. Để cải thiện bữa ăn, người lính buộc phải tự trồng rau trong những khay
bằng nhựa đựng đất. Ở nơi chỉ có nắng, gió và không khí muối đậm đặc, mỗi cọng
rau muốn tồn tại được thì cũng phải chịu đựng thử thách giống như con người.
Nhưng có lẽ khổ nhất chính là thiếu nước ngọt, lính tráng phải
để dành nước phục vụ cho ăn uống nên có khi cả vài tuần mới dám tắm một lần.
Trong không gian chật hẹp, sinh hoạt còn không được thoải mái nên cũng hiếm chỗ
để có thể tích được nước mưa hay lấy từ tầu ra cấp nước.
Sinh hoạt khó khăn, trong khi quanh năm không chỉ phải hứng
chịu cái nắng gay gắt của trời và sự “tức giận” bất thường của đại dương, những
người lính còn phải vượt qua nỗi niềm cô đơn của sự xa cách. Đa số chiến sỹ đều
có những tâm sự riêng về gia đình, chuyện tình cảm,... Khó khăn nhất đối với
lính nhà giàn là những khi gia đình có việc mà chẳng thể về ngay để giải quyết
được.
Sống trong gian lao và thử thách, các anh vẫn bình thản, tự
tin, yêu đời, khắc phục khó khan, hoàn thành tốt nhiệm vụ Đảng, Nhà nước và
nhân dân giao phó, xứng đáng là người chiến sĩ bộ đội Cụ Hồ.
Cuộc sống hàng ngày được cải thiện qua những “luống rau xanh
mà các anh tự sáng tạo. Giữa trùng khơi bao la, những khóm rau xanh thật đáng
quý biết bao cho nên chúng được các anh chăm sóc một cách nâng niu, cẩn thận.
Không chỉ mang ý nghĩa lớn lao về mặt vật chất, những khóm rau xanh còn mang ý
nghĩa sâu sắc hơn-ý nghĩa về mặt tinh thần. Đó là biểu tượng cho sức sống mãnh
liệt của cán bộ chiến sỹ nơi đây.
Đây là vườn rau được các
chiến sĩ chăm chút, chở đất từ đất liền ra. Mỗi thùng xốp nhỏ trồng một
loại rau để cải thiện đời sống (nguồn:báo tin tức Việt Nam ngày 17/1/2013).
Không gian trên những nhà giàn chật hẹp, nên những diện tích
trống đều được tận dụng làm nơi tập thể dục, thể thao cho anh em. Như cả khu vực
sàn dùng để hàng hóa, nhu yếu phẩm được tận dụng làm nơi tập thể dục buổi sáng
hay luyện võ thuật,… Dường như với chiến sỹ nhà giàn, khó khăn chỉ góp phần tô
vẽ, khắc họa nên bản lĩnh của các anh.
Trong quá trình công tác và làm việc tại nơi tuyến đầu sóng
gió, mặc cho những thiếu thốn về mặt tinh thần - đó là nỗi nhớ nhà, nhớ quê
hương, nhớ bạn bè, đặc biệt là gia đình thân thương nhỏ bé của mình lúc nào
cũng thường trực hàng ngày. Để làm giảm nỗi nhớ
đó, các chiến sĩ nơi đây đã đoàn kết lại, giúp đỡ nhau trong công việc.
Giữa biển khơi mênh mông, nơi dễ làm con người hoang mang, dao động, chỉ sự đoàn
kết, thương yêu nhau như ruột thịt mới có thể tạo nên sức mạnh để vượt qua những
phút mềm lòng. Như câu hát quen thuộc của lính nhà giàn: “Sóng gió, mặc sóng gió, lính
nhà giàn bọn tôi ở đó. Chông chênh, mặc chông chênh, lính nhà giàn chẳng sợ bão
giông...”.
Cuộc sống nơi đây vất vả, khó khăn
như vậy nhưng khi nào trong tâm hồn các anh cũng ánh nên niềm lạc quan, yêu đời.
Mong các anh luôn mạnh khỏe để hoàn thành tốt những nhiệm vụ thiêng liêng, cao
quý của Đảng, Nhà nước và Nhân dân giao phó.
0 comments